Những hạng không Bao bây chừ nhớ tiếc
Những hạng không Bao bây chừ nhớ tiếc
Nhiều đay nghiến cụm từ trong thế hệ chẳng bao bây giờ bởi thế tiếc: một tình yêu hả ra phứt; đơn người bạn không trung tương thích đáng và ngày bữa qua.
Bởi đó là những điều hử chả đang có thực, chẳng đang nhiều ý nghĩa và chứ đương tồn tại trong suốt ngày hôm nay và ngày mai của ta. Bởi thế, là những điều không trung nên chi tiến đánh vướng bận lòng min, chứ thành ra đánh bê đói trái bụng min và đả lâm nước mắt mỗ thêm nữa.
Một ban mai kia thức dậy, bạn có dạng sẽ thấy người bạn yêu thương chứ đang là người đàn ông/bầy bà bạn vẫn xót thương nữa. Bạn sẽ váng vất bởi gia tộc? Sẽ đau bởi không thể yêu thương người đấy nữa? Sẽ tiếc tình yêu hở có? Nhưng, hử nghĩ: hồi hương bạn xót thương họ, họ là người bạn xót thương, cùng những gì bạn yêu. Khi họ giò đang như ráng nữa, hoặc hồi bạn dìm ra hụi chưa bao hiện giờ như bạn nghĩ, cũng không trung cảm chộ đau buồn hay là nhớ tiếc. Vị tình đấy, trước giây khắc thay đổi đó thoả là một tình yêu trót, nhân tình đấy trước giây khắc dấn vào đấy hở là đơn người yêu trót. Chỉ lắm điều, đấy là một tình ái hẵng trải qua, đơn ý trung nhân hử vào trớt. Và bởi vậy nổi gió vấn phứt phứt…
đơn người bạn chứ xứng đáng đồng những giống ta dành biếu họ càng đừng bao giờ vì vậy ăn năn nuối tiếc, tặng dầu nhiều thể là đơn đỗi sầu trong suốt nháng buổi. Rầu chẳng nếu vì chưng mỗ nhỉ dành tặng hụi lắm xót thương mà lại hụi không trung tương thích đáng đặt dấn, biếu phăng là không bao bây giờ thành thử hối hận nuối tiếc. Nhưng thiết bởi vì cuộc sống chứ bởi thế như cầm, con người chớ thành ra như nuốm, nỗ lực ôi thôi. Ô dù sao, cũng nên chi sống trưởng tao, xót thương hết mình. Đâu đấy trong suốt cuộc đời thoả là những vòng tay rộng bật, đương những cái cù phương diện đã ở sau lưng…
Và ngày bữa qua. Ngày bữa qua bộc trực là một cái vành rất lớn, đôi khi là quá lớn lên ngày nay. Cho dầu là cái vành của hạnh phúc hay bất hạnh. Có những người chả bao giờ thoát đặt ra khỏi cái vành đấy đặng bước phắt dận bên mai sau. Cơ mà bạn biết đừng, chỉ những người giò nhìn thấy banh trui vì lượt rộn ngấc cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng cụm từ trui mãi. Ngày hôm qua chỉ là đơn cái banh. Cơ mà chúng mỗ thời cần điều hệt đấy tuyền rệt, hoẵng dáng nhấp, hơi thở, sự sống. Chứ đuổi theo cái vành đó, bạn nhá. Ngơi cũng giống như ngồi than vãn vẳng tưởng những cánh bướm mùa trăng tròn thủa cũ. Hở căn cứ nhớ thương mà lại chẳng bao hiện thời tiếc ngày bữa qua. Ngày hôm qua hẵng trải qua rồi…
đôi khi, đúng hơn là rất có tã lót tớ cũng thấy tơ màng. Mà tịnh đừng bao hiện giờ tặng phép tao nhớ tiếc. Tui tin tưởng, rất tin tức cá sống cần nương cậy trên những nuốm chớ mỏi mệt đặng vươn lên, xuể tặng phăng và phanh biết trân coi trọng ngày nay, hướng đến ngày mai. Những hệt hãy tặng dận là những điều quý. Những hạnh phước hỉ mang đến cho người là những môn quà từ bỏ biếu trui. Những yêu hả trao là những thương xuể thừa nhận. Thẳng tính hết những đỗi buồn cũng là đơn dẫn giải nghiệm ý nghĩa. Những cho dìm ấy ngày bữa nay và ngày mai nom lại min mới lắm dạng thấy hết giá như trừng phạt mực tàu thế hệ trui.
Những người thẳng tuột bận lòng cùng những thách giỗ, day ngừng với những đau khổ, tự vẫn trong nác mắt, giam giữ mình trong những ám hình về quá cố và dằn vặt tớ với những đòi hỏi yêu thương là những người không trung bao bây chừ nhiều dạng hạnh phước, chớ bao hiện giờ biết giá trị thực thụ của cược sống.
Một ban mai kia đại hồi vơ sẽ vách hư không trong suốt thế hệ, mình nhòm bạn sẽ mỉm cười. Vì chưng mình hở sống những ngày trót
0 nhận xét: